Mở bài Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình khám phá vẻ đẹp của sông Hương qua ngòi bút tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Đoạn trích nằm ở phần đầu tác phẩm bút kí cùng tên, đưa người đọc đến với vẻ đẹp đa chiều, vừa hùng vĩ, man dại nơi thượng nguồn, vừa trữ tình, êm đềm khi chảy qua thành phố Huế. Bài viết này sẽ phân tích sâu hơn về cách mở bài và vẻ đẹp sông Hương được khắc họa qua ngòi bút của tác giả.
Sông Hương – Bản Trường Ca Của Rừng Già
Hoàng Phủ Ngọc Tường mở đầu bằng cách so sánh sông Hương với “một bản trường ca của rừng già”, một hình ảnh độc đáo và mới lạ. Sông Hương hiện lên với vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng rất trữ tình, say đắm lòng người. Nó “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn”, “mãnh liệt qua những ghềnh thác”, “cuộn xoáy như những cơn lốc”. Giữa khung cảnh hùng tráng ấy, sông Hương vẫn mang nét đẹp đằm thắm, dịu dàng, say đắm khi chảy qua “những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”.
Rừng già đã hun đúc nên cho sông Hương “bản lĩnh gan dạ, tâm hồn tự do và trong sáng”. So sánh sông Hương với “một cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại”, tác giả nhân hóa dòng sông thành một thực thể sống động, có hồn, mang vẻ đẹp hoang dại, phóng túng của tuổi trẻ.
Dòng Sông Của Vùng Văn Hóa Xứ Sở
Ra khỏi rừng già, sông Hương khoác lên mình vẻ đẹp mới, trở thành “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”. Dịu dàng và trù phú, sông Hương nuôi dưỡng những đứa con xứ Huế, bồi đắp nên nền văn hóa hai bên bờ sông bằng dòng phù sa ngọt ngào, ấm áp. Sự lặng lẽ chảy trôi, lặng lẽ cống hiến của sông Hương giống như người mẹ hiền hậu, âm thầm, hi sinh, tất cả vì những đứa con thân yêu.
Tìm Về Kinh Thành Yêu Thương
Sông Hương ở ngoại vi thành phố Huế được ví như “người gái đẹp nằm ngủ mơ màng”, chờ đợi người tình đến đánh thức. Hành trình chảy xuôi về biển Thuận An của sông Hương được so sánh với cuộc tìm kiếm thiết tha, rạo rực, đầy đam mê của tình yêu. Dòng sông uốn mình theo “những đường cong thật mềm”, mang vẻ đẹp quyến rũ, hấp dẫn. Khi giáp mặt thành phố, sông Hương “uốn một cánh cung rất nhẹ”, như tiếng “vâng ạ” e ấp, ngập ngừng của tình yêu đầu đời.
Kết Luận
Mở bài Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông đã thành công khắc họa vẻ đẹp đa chiều của sông Hương, từ sự hùng vĩ, man dại nơi thượng nguồn đến vẻ đẹp trữ tình, êm đềm khi chảy qua thành phố Huế. Bằng ngòi bút tài hoa và tình yêu sâu nặng với quê hương, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc về dòng sông Hương thơ mộng, cũng như vẻ đẹp tâm hồn con người xứ Huế.