Nguyễn Tuân, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp, đã khắc họa nên hình tượng sông Đà hùng vĩ và người lái đò tài hoa trong tùy bút “Người lái đò sông Đà”. Tác phẩm không chỉ là bức tranh thiên nhiên Tây Bắc tráng lệ mà còn là bài ca về con người lao động trong thời đại mới.
Sông Đà hiện lên với hai nét tính cách đối lập: hung bạo và trữ tình. Sự hung bạo thể hiện rõ nét qua những ghềnh thác hiểm trở. Nguyễn Tuân ví bờ sông như “vách thành”, lòng sông hẹp như “yết hầu”, tạo cảm giác u tối, lạnh lẽo ngay cả giữa mùa hè. Ghềnh Hát Loóng dài hàng cây số, với “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió”, cuồn cuộn, gùn ghè như muốn “đòi nợ suýt”. Hình ảnh so sánh này, cùng với nhịp điệu dồn dập của câu văn, đã khắc họa thành công sự dữ dội của dòng sông. Đặc biệt, những hút nước được ví như “giếng bê tông”, âm thanh nước “thở và kêu như cửa cống cái bị sặc”, càng làm tăng thêm vẻ đáng sợ của sông Đà.
Ngay sau đoạn mở đầu, chúng tôi xin giới thiệu đến bạn đọc bài tóm tắt văn bản người thầy đầu tiên để hiểu rõ hơn về tình cảm thầy trò.
Không chỉ hung bạo, sông Đà còn ẩn chứa vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng. Nhìn từ trên cao, sông Đà như “một áng tóc trữ tình”, uốn lượn giữa mây trời Tây Bắc. Màu nước sông Đà cũng thay đổi theo mùa: xanh ngọc bích vào mùa xuân, chín đỏ như da mặt người say vào mùa thu. Vẻ đẹp ấy được Nguyễn Tuân so sánh với “màu nắng tháng ba Đường thi”, tạo nên một bức tranh sông nước vừa cổ điển, vừa hiện đại. Bờ sông hoang sơ, “như một bờ tiền sử”, lại “hồn nhiên như một nỗi niềm cổ tích tuổi xưa”. Hình ảnh “đàn hươu thơ ngộ” bên bờ sông càng làm tăng thêm vẻ đẹp nên thơ của khung cảnh.
Người Lái Đò – Bản Hùng Ca Trên Sông Nước
Giữa dòng sông Đà hung dữ, người lái đò hiện lên như một anh hùng. Ông lão gần bảy mươi tuổi, “đầu bạc quắc thước”, thân hình “gọn quánh như chất sừng, chất mùn”. Nguyễn Tuân so sánh ông lái đò với một chàng trai trẻ, khỏe mạnh, đầy sức sống. Kinh nghiệm dày dặn giúp ông lão thuộc lòng từng con thác, từng luồng nước trên sông Đà. Ông “nhớ tỉ mỉ như đóng đanh vào lòng đất tất cả những luồng nước”. Sông Đà đối với ông “như một trường thiên anh hùng ca”, mà ông đã thuộc lòng từng câu chữ.
Bài viết mâm cúng đầy tháng bé gái sẽ mang đến cho bạn những thông tin hữu ích về văn hóa truyền thống của người Việt.
Vẻ đẹp của người lái đò được khắc họa rõ nét nhất qua những lần vượt thác. Ông lão bình tĩnh, tự tin trước những thử thách của dòng sông. Ba lần vượt thác là ba lần ông lão thể hiện trí tuệ, sự dũng cảm và kinh nghiệm dày dạn của mình. Ông “nắm chắc binh pháp của thần sông thần núi”, điều khiển con thuyền vượt qua những cửa tử, tìm đến cửa sinh.
Tài Hoa Của Người Nghệ Sĩ
Không chỉ là một người lái đò dũng cảm, ông lão còn là một nghệ sĩ tài hoa. Ông coi việc vượt thác như một trò chơi, một màn trình diễn nghệ thuật. Sau mỗi lần vượt thác thành công, ông lão lại trở về với cuộc sống thường nhật, bình dị. “Đêm ấy nhà đò đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam…”, hình ảnh này cho thấy sự ung dung, tự tại của người lái đò sau những giây phút căng thẳng.
Bạn đang tìm kiếm cảm hứng để viết về mẹ? Hãy tham khảo bài viết văn biểu cảm về mẹ của chúng tôi.
Nguyễn Tuân đã thành công trong việc xây dựng hai hình tượng đối lập nhưng thống nhất: sông Đà hung bạo và người lái đò tài hoa. Tác phẩm là sự kết hợp hài hòa giữa chất hiện thực và lãng mạn, giữa kiến thức uyên bác và ngôn ngữ tài hoa, tạo nên một bức tranh Tây Bắc vừa hùng vĩ, vừa thơ mộng.
Bạn có tin vào giấc mơ? Hãy cùng khám phá ý nghĩa của giấc mơ thấy người thân qua bài viết nằm mơ thấy người thân chết nhưng chưa chết đánh con gì.
“Người lái đò sông Đà” không chỉ là bài ca về thiên nhiên và con người Tây Bắc, mà còn là sự ngợi ca vẻ đẹp của lao động, của sự chiến thắng thiên nhiên bằng trí tuệ và bản lĩnh con người. Tác phẩm cũng thể hiện tình yêu quê hương đất nước sâu đậm của Nguyễn Tuân.
Nếu bạn yêu thích thơ ca, đừng bỏ qua bài viết phân tích bài thơ đất nước nguyễn khoa điềm đầy cảm xúc.